Đền Gióng nơi tâm linh tưởng nhớ Phù Đổng Thiên Vương NSƯT Trần Đức Đến Đền Gióng vào một ngày nhạt nắng , gió lộng, lòng thư thái tĩnh lặng như cảm thấy ngọn gió lay động trên những vòm lá xanh kia làm tâm tư mát rượi và bao ồn ào căng thẳng hệ luỵ đời thường , dường như đã để lại sau những ngọn đồi xa xanh kia. Bỗng ùa về ký ức tuổi thơ bài học thuộc lòng của thời “ Quốc văn giáo khoa thư” mà sao thời đó vần điệu của sách giáo khoa cứ như in trong tâm khảm ,học vài lần rồi nhớ, nhớ cho đến khi đã qua thất thập cổ lai hi rồi mà ánh sáng lấp lánh của những vần điệu ấy cứ xao xuyến ngân lên sau khi thắp vài nén nhang, rồi ngẫm nghĩ, rồi nâng ống kính lên và… Làng Phù Đổng có một người. Sinh ra chẳng nói chẳng cười trơ trơ. Những ngờ oan trái bao giờ. Nào hay thần tướng đợi chờ Phong Vân. Nghe vua cầu tướng ra quân. Thoắt ngồi, thoắt nói muon phần khích ngang. Rằng thưa mẹ dạ cần vương. Lấy trung làm hiếu một đường phân minh. Sứ về tâu với triều đình. Gươm vàng ngựa sắt đề binh tiến vào. Trận mây theo ngọn cờ đào. Ra uy sấm sét một chiều giặc tan. Áo nhung cởi lại Linh San. Thoắt đà thoát nợ trần hoàn lên tiên. Miếu Đình còn dấu cố viên…`